Gia đình nghèo kia có ba người: Bố – Mẹ – và Con trai. Họ sống âm thầm và bình lặng trong một thôn làng hẻo lánh, người Bố lo đi làm thuê để kiếm cơm gạo nuôi gia đình, người mẹ lo việc bếp núc, trồng mấy luống rau, và chăm sóc đứa con nhỏ, báu vật lớn nhất của gia đình.
Một buổi trưa hè nắng nóng, người mẹ trên đường từ chợ về nhà chợt nhặt được một trái cam ai đó đánh rơi bên đường, cơn khát và mệt nhọc dường như tiêu tan khi chị nghĩ đến miếng cam ngọt lịm và mọng nước. Nhưng nghĩ đến đứa con ngoan ngoãn chẳng mấy khi được ăn hoa trái thơm ngon, chị liền lau sạch trái cam và cất vào túi.
Bước chân vào nhà, chị gọi:
- Con trai ngoan của mẹ, nhìn xem mẹ cho con gì đây này!
Đang học bài, cậu bé ngước đôi mắt trong veo nhìn trái cam như một báu vật:
- Ôi, mẹ mua cho con ạ? Trái cam ngon quá ! Con cám ơn mẹ.
Người mẹ cảm động:
– Con học bài ngoan, mẹ đi nấu cơm nhé.
Vừa làm công việc bếp núc, người mẹ vừa thầm cảm ơn ai đó đã vô tình đánh rớt trái cam để bà được tận hưởng niềm vui sướng hạnh phúc khi đã biết nhịn cơn khát và dành phần trái cam ngon ngọt cho con mình.
Còn cậu bé, vừa hít hà hương thơm dịu dịu, vừa ngắm nghía màu sắc vàng tươi của trái cam, cậu nghĩ: Mẹ thương mình biết bao khi mua trái cam ngon ngọt dường này, mình phải ngoan ngoãn vâng lời mẹ. Chợt nghĩ đến Bố giờ này đang vất vả làm việc, cậu ngập ngừng đôi chút rồi nhẹ nhàng xé tờ giấy đôi trắng tinh trong tập vở, cậu vụng về nét bút:
“Bố ơi, con yêu Bố nhiều lắm ! chắc Bố đang làm việc mệt lắm phải không ạ ! Bố đi làm về thì hãy ăn trái cam này cho đỡ mệt Bố nhá.”